Trời quang mây tạnh, biển biếc sóng vỗ. Chu Cư hư lập giữa không trung, hít thở làn gió biển đã lâu không cảm nhận, sự ngột ngạt tích tụ bấy lâu trong lòng đã được quét sạch.
"Rốt cuộc cũng thoát ra được rồi!"
Quay đầu nhìn lại Vân Kình Đảo bị sương mù dày đặc bao phủ, trong mắt hắn thoáng hiện một tia kiêng dè, đoạn khẽ lắc đầu.
"Ma Vực!"